Em hôm nay viết ra và xếp gọn lại những ký ức đẹp. Đã 10 năm trôi qua em vẫn cất giữ và chất chứa trong lòng. Chuyện tình mình đẹp, có đủ cả hỉ nộ ái ố. 10 năm trước, thời gian ấy còn quá trẻ, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ cuốn chúng ta xa rời nhau. Ở độ tuổi 20 đẹp nhất đời người, chúng ta đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng, nhưng những ký ức để lại thật sâu đậm về tình yêu đầu đời mà em từng có khoảng thời gian sống chết vì nó. Anh và em từng là cặp xứng đôi. Anh đẹp trai, tuấn tú, nhiều tài lẻ; em được khen xinh xắn, nhiều người theo đuổi. Em từng mong ước thiệp cưới của mình sẽ in tên hai đứa. Trải qua những năm xa cách, bao nhiêu khó khăn, tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi dù cho có những lúc niềm tin bị lung lay.
Rồi cuối cùng mình cũng không vượt qua được thử thách của không gian, thời gian. Chúng ta chia tay khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Từ khi xa anh, trái tim em nguội lạnh; cảm xúc, nhiệt huyết ấy em đã không thể dành cho ai khác nữa. 5 năm sau, em vẫn luôn day dứt về lời hứa năm xưa nhưng rồi người hiện tại đi cùng em không phải là anh. Đến nay, dù hơn 10 năm trôi qua, em vẫn luôn suy nghĩ đến anh. Có lẽ cuộc đời mỗi người luôn có những biến cố buộc chúng ta phải lựa chọn. Dù cho có cố gắng đến đâu thì không phải lựa chọn nào cũng được như ý muốn, chỉ là ở thời điểm đó, sự lựa chọn ấy là phù hợp nhất để cuộc sống được tiếp diễn.
Ngày cưới, em còn có suy nghĩ điên rồ rằng nếu như anh xuất hiện em có lẽ sẽ nắm tay anh chạy trốn. Em thầm ước ao sẽ bất ngờ tìm gặp lại được ánh mắt năm nào, sẽ có sức mạnh mà vứt bỏ mọi thứ để theo anh. Thế nhưng cuộc đời có bao giờ như những bộ phim hay bài hát em thường nghe đâu. Ngày ấy, anh vẫn phải lo toan với cuộc sống thường ngày ở một góc trời thật xa. Em bình thản làm xong hết các lễ nghi, thủ tục để chính thức trở thành người phụ nữ lập gia đình. Cuộc sống trôi qua là những chuỗi ngày em mệt mỏi, cảm giác có lỗi với người chồng khiến em càng cố gắng để bù đắp. Em đã sai lầm khi nghĩ thời gian sẽ làm em thay đổi để quên đi, nhưng em vẫn cứ sống với giấc mơ bị chia đôi.
Rồi anh cũng cưới. Trước ngày cưới anh tâm sự: "Em là người anh muốn theo đến hết cuộc đời hơn bất kỳ ai khác". Tim em đau nhói! Anh dặn đừng ngại chia sẻ với anh khi cần. Vợ anh, anh đã kể chị ấy nghe về em. Chúng ta đã rẽ qua hai lối cách biệt. Em hiểu chuyện đã trở thành quá khứ nên được ngủ yên.
Ngày anh cưới, em lặng người nhìn đồng hồ, tưởng tượng ra hình ảnh anh lịch lãm trở thành chú rể. Em đã cầu mong anh hạnh phúc. Em biết anh là người đàn ông tốt. Anh sẽ sống thật có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Em từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn vì anh và em đều đã an phận. Em vẫn cố gắng chu toàn bổn phận làm vợ, tự trách bản thân sao mãi vẫn không buông bỏ được. Mỗi ngày trôi qua, em không hiểu tại sao trái tim cứ mãi thổn thức. Dù cho cố gắng thế nào để quên đi thì em vẫn nhớ. Chúng ta vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cuộc sống của nhau.
Em cũng không biết cần bao nhiêu thời gian nữa để quên đi tình yêu này. Phải mất 5 năm, 10 năm hay là cả cuộc đời? Chỉ có thể trách tình yêu dành cho anh sâu đậm quá mà bản thân khi xưa lại không có đủ dũng khí và sự trưởng thành cần thiết để quyết đoán hơn. Dù sao cũng cám ơn anh và cuộc đời đã cho em có một khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Rồi đây, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, em vẫn phải cố gắng chu toàn trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Anh và em, sau lưng mỗi người đều có quá nhiều trách nhiệm. Em không muốn mình luôn sống trong cảm giác có lỗi, lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Em cố lao vào công việc và lo cho gia đình đến mệt nhoài, chỉ mong trái tim bình yên. Em không biết cuộc sống này sẽ như thế nào khi trái tim không nghe lời lý trí. "Khi không có những gì chúng ta yêu, hãy yêu những gì chúng ta có", em vẫn dặn lòng mình như thế để cố gắng sống tốt hơn.